Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Đừng thuyết giáo vô ích. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Đặc biệt là trong những người tài.
Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Bạn lại cười một mình. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.