Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Có người cúi mặt bấm di động. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.
Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Khán giả sôi động phết. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.
Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Tôi đi bộ cũng được. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về.
Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Có điều, em chã thích.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.