Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.
Chẳng cần gì nữa cả. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.
Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm.
Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.