Kết luận ở đây rất rõ ràng: Nạn phạm pháp lôi cuốn ngành du lịch. Hoặc là: - Có lẽ tôi đã không hiểu kỹ vấn đề lắm. Với một người bạn chí thân thì dĩ nhiên chúng ta có thể bàn về chuyện lương bổng.
Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này. Không phải chỉ khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện, mà trong suốt thời gian nghe và nói, bạn nên tập thể hiện cảm xúc, mối liên hệ của mình qua đôi mắt. Tôi chưa bao giờ phỏng vấn John Wayne, nhưng Mitchum thì tôi được nói chuyện rồi.
Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội, nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc họp là: Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!. Tôi không dè dặt đâu và nếu chịu tiếp chuyện với tôi, bạn sẽ thấy tôi cởi mở lắm đấy. Khi đem đến cho tổng thống tờ ngân phiếu tiền lương đầu tiên, người nhân viên của bộ tài chính không về ngay mà cứ nấn ná ở đó.
May mà Bishop không bị ung thư thật, nếu không thì vô tình chàng trai kia đã phạm phải một sai lầm đến tàn nhẫn. Tôi sẽ nói rằng tôi không biết. Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy.
Nhưng Joe từ xưa đến nay vốn không thích nói về cuộc sống riêng tư. Bạn hỏi Nixon về sự kiện Nam-Bắc Triều Tiên định hợp nhất , hay thắc mắc về tình hình Trung Đông, hoặc một sự kiện nào đó trên thế giới, ông luôn giải thích được một cách rõ ràng và logic nhất. Nhưng dù sao thì bạn cũng nên cẩn trọng.
Sau đó, Herb ghi thêm đòn quyết định: Thưa thầy, chúng em bị đuổi học, nhưng thầy sẽ chịu ảnh hưởng đấy ạ!. Lúc đầu chúng tôi nói về quá khứ, anh không biết rồi tôi sẽ hỏi anh cái gì. Có mặt tại đây là những cầu thủ trẻ, những người tài giỏi đại diện cho các câu lạc bộ, đại diện cho toàn thể các cầu thủ bóng chày.
Ngay lúc đó thì chàng trai MC thứ nhất đuổi kịp tôi và đập cửa xe rầm rầm. Tối Chủ Nhật, tôi nhận ra ra Dick quả thật không phóng đại. Phải lập luận một cách cương quyết và sắc bén.
Trước hết là sự bình tĩnh. Tôi chỉ biết rằng các cầu thủ bóng chày của chúng ta chắc chắn đã có tiến bộ rất nhiều. Em ơi có nhớ? Hãy nhớ lời thề hẹn của em.
Nhưng nhờ nó bạn sẽ biết mình cần chấn chỉnh chỗ nào, sửa giọng ra sao. Một trong những người bạn của tôi ở thủ đô Washington bao giờ cũng mở đầu câu nói bằng Bạn biết không…. Trong một căn phòng ồn ào náo nhiệt, dù giọng nói của bạn lớn cỡ nào cũng sẽ bị lấn át đi.
phải không? Dạo này cô bé ấy học hành ra sao? Và nếu có sự chuẩn bị chu đáo, am tường về khán giả, cách nói ngắn gọn sắc sảo, bạn sẽ trở thành một nhà diễn thuyết thành công trước một hội đồng vài mươi người, hay trước một hội nghị quốc tế được truyền hình trực tiếp. Khi ấy tôi đã rời khỏi Brooklyn và ở nhờ nhà một người chú, chú Jack.