Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Học mấy tiết? 3 tiết ạ. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.
Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Chúng ta có hai cái rỗng.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Mọi thứ đều không mới. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Tôi muốn thi xong được để yên. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc.