Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.
Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.
Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Bạn lại muốn lưu lại.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Là người thì nên thế. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.