Gladstone, về chính trị, là một kẻ thù ghê gớm cho phe đối lập, nhưng ở trong nhà, ông không bao giờ khiển trách ai hết. Người Trung Hoa có một câu phương ngôn chứa tất cả cái khôn ngoan của phương Đông: Muốn đi xa, phải đi từ từ" (Xin các bạn nhớ rằng ông Parsons thực tình nghĩ như vậy).
Cái thời đó, bao giờ anh cũng thắng trong các cuộc tranh biện. theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: Trong nhiều năm, bà đay nghiến ông, thịnh nộ với ông, mạt sát ông, vì ông in sách cho không, không đòi quyền tác giả, mà bà thì không muốn bỏ những món tiền đó.
Tôi tự nhủ: "Ráng làm vui cho anh chàng này một chút, làm cho y nở một nụ cười. Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại. Bạn tự thấy mình hơn người Nhật ư? Sự thật thì người Nhật tự cho họ hơn bạn vô cùng.
Một bác sĩ khác, ông G. Đừng nói suông: Phải, việc đó nên làm, rồi để đó. Tôi hứa với ông rằng những đồ đồng của ông sẽ làm và giao đúng hẹn, dù tôi phải ngưng hết thảy những công việc khác lại".
Người đọc nó có ấn tượng gì? Tôi sẽ cho bạn hay. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký. Tôi biến thành một người mới, sung sướng, có lòng từ thiện và được mọi người thương.
Một trăm năm mươi lính công an bao vây một căn phố để bắt tên y cũng mang hai cây súng sáu trong mình. Khôn khéo, lại có nhiều kinh nghiệm, đại tá House đem thực hành một trong những quy tắc lớn nó điều khiển sự giao thiệp giữa loài người. Vụ đó lằng nhằng như vậy và viên xếp phòng kế toán tính kiện khách hàng thì may sao, chuyện tới tai ông chủ.
Muốn chứng minh điều đó, phải lập lý một cách kín đáo, đừng cho người nhận thấy chủ ý của ta. Cái giường đó là giường của nó. Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong một cánh đồng với ông thì thú vô cùng.
Một người, trong ba năm làm việc chung một phòng với nhà kinh tế học trứ danh Owen D. "Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết.
Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi. Chiếu bóng có mục đích đó, truyền thanh cũng có mục đích đó. "Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ.
Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn. Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này.