Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Mấy con hổ cũng thế. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Mân mê hoài cuốn anbum. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Thà tát mình còn hơn.
Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Nói chung là tốn thời giờ. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.