Đừng nên nói những gì quá khích, hãy để giác quan thường xuyên mách bảo bạn rằng: im lặng có tốt hơn không. Vậy mà anh chẳng hề đá động gì tới nó! Có thể tôi sẽ không bao giờ được lên sân khấu cầm cái micro thao thao bất tuyệt.
By all the stars above you. Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng. Mickey nhoài người lại gần cái micro trên bàn và nói: Ý kiến của tôi cũng giống như ý kiến của ông Stengel thưa ngài nghị sĩ.
Bởi thế các chương trình của Regis và Kathie Lee rất sinh động và đầy cảm xúc. Tôi có thể khẳng định với bạn rằng, các ngôi sao cũng thích một cuộc trò chuyện bình thường như tôi với bạn mà thôi. Tôi đã chọn đúng đề tài để nói.
- Thương gia dầu ô liu, doanh nghiệp ngành mì ống, nhân viên FBI… Đủ cả! Tốt hơn hết hãy để tất cả chìm trong bóng tối. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận. Những bộ óc khôi hài sẽ đem đến những tiếng cười.
Chớ nên e dè và căng thẳng quá. Cuomo biết rõ người nghe ông nói thuộc thành phần nào. Chúng ta có khiếu ăn nói thì tốt, nếu không có cũng chẳng sao.
Bạn có sợ thất bại khi điều khiển một cuộc họp? Shakespeare từng viết: Brutus thân yêu, cuộc họp của chúng ta dở không phải lỗi tại nó. Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói. Cách nói của Louis Nizer là cách xây dựng những sự kiện thành một chuỗi, và tạo những tình huống kịch tính có thể xảy ra.
Một con người tài năng hết lòng đam mê nghề nghiệp. Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Làm sao hết run đây? Cách hay nhất là bạn cứ nghĩ rằng cái người đối diện ấy, họ cũng… run như mình thôi.
Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt. Và điều này còn tùy thuộc vào sự khác biệt giữa các nền văn hóa, quan niệm đạo đức ở mỗi nơi nữa. Hãy nghĩ đến nó như một điều thú vị mà cuộc sống mang lại một nghệ thuật với vô vàn bí ẩn chưa ai khám phá hết.
Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi. Thầy đang sai lầm đấy ạ. Trước khi bắt đầu bài nói của mình, hãy điều chỉnh micro cho phù hợp với bạn nhất.
Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này. Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên.