Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Mất cái giấc mơ đấy.
Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được?
Giữa đầm lầy thông tin. Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Có người cúi mặt bấm di động. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.