Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Ông cụ rất phấn chấn. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Nguyên nhân thì rất khó xác định. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn.
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Rồi lại đây ngủ bên em.
Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Hạn chế ra ngoài nữa. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.