Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Đã đi một số cây số. Và đem năng lực của ta đi xa hơn.
Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Không được đâu cậu ơi. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm.
Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Trốn học mà để bị nói. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm. Chúng là những kiệt tác. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.