Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Tôi hãnh diện đã làm được một thủ đoạn: câu được sáu con cá lớn. Nói tới thuốc hút, tôi lại nhớ tới một nhà sản xuất thuốc nổi danh nhất thế giới, mới chết vì bịnh đau tim trong khi ông ta đi nghỉ vài ngày giữa một khu rừng ở Canada.
Bất thần, một con gấu xám Bắc Mỹ, - mối kinh hoảng của rừng thẳm - bỗng xuất hiện dưới ánh đèn pha và bắt đầu nghiến ngấu những khúc thịt vụn do nhà bếp công viên vứt ra đó. Câu chuyện ông kể lại dưới đây trong một lớp giảng của tôi ở Nữu Ước, đã được ban giám khảo của trường chấm thưởng: Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu".
Tôi 18 tuổi và muốn học nghề kiến trúc. Tại Mỹ mỗi năm, số người tự tử lại nhiều hơn số người chết trong năm bệnh truyền nhiễm lan rộng nhất. Tôi rất sợ có khách đến chơi.
Trong một phần tư thế kỷ, cặp vợ chồng gốc gác ở Kansas đó, du lịch khắp thế giới, quay phim về đời sống dã man của những bọn mọi gần tiêu diệt ở Châu Á và Châu Phi. Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai. Vậy ta phải làm sao? Ta phải giữ đừng cho cảm xúc xen vô những suy nghĩ của ta, nghĩa là như ông Hawkes đã nói, phải thu thập những sự kiện một cách "vô tư khách quan".
Bạn có biết tại sao những vỏ xe hơn lăn trên đường mà chịu được đủ cái tội tình: nào cọ vào đường, nào đẻ lên đá nhọn không? Mới đầu các nhà chế tạo những vỏ xe cứng rắn. Hawkes, hồi sinh tiền, khoảng 20 năm về trước, làm trưởng khoa Đại học Columbia. Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi.
Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động. WilliamS, hội trưởng công ty xe lửa miền Chicago và Tây Bắc khuyên: "Đừng để giấy má chất đống trên bàn, chỉ để những giấy cần cho công việc đương làm. Lần thứ ba cũng thôi miên họ, nhưng bảo họ rằng họ mạnh, thì họ có thể bóp được 71 kí lô.
Sự lo lắng về mất ngủ làm hại bạn nhiều hơn là chứng mất ngủ. Mà chính 7 phần trăm đó làm cho tôi cứ mệt nhọc, bực tức mất thời gian. Tôi thấy rằng hỏi thăm họ vậy thì họ tươi cười vui vẻ.
Giữa lúc đó, điện thoại kêu: Tình thân nhân của cô mời cô khiêu vũ. Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ. Tôi không cần gì hết.
Riêng tôi, tôi sợ tới nỗi gần như nghẹt thở, luôn miệng lẩm bẩm: "Chết rồi!. Chúa đã dạy một bài học thực nghiệm vô giá. Tôi sẽ bảo hiểm nhân mạng tôi liền, tôi sẽ nói: "Không sao sống sót sau trận đó được đâu, còn được ngày nào thì tận hưởng ngày đó đi".
Những chứng khoán của Công ty ông, được Sở Hối đoái Nữu Ước cho là có giá trị. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn và mọi tai họa bất thường khác. Tôi lo lắng tới nỗi hoá đau, mất ăn, mất ngủ ba ngày ba đêm.