Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.
Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Sự im lặng cũng rưa rứa. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.
Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Một giọt rơi xuống sách. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được.