Coi như không có chuyện gì xảy ra. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Nhưng tôi không quen phản đối.
Ra trường bác khao to. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Chả phải thở than gì.
Hoặc có nhưng không nhiều. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.