có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Mà đời người thì có mấy đâu. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Hắn cũng đang không cảm nhận được. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Hai khoang thiện, ác. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.
Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi.
Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.