Có lẽ mình nên im lặng. Tôi muốn thi xong được để yên. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Một số người giúp đỡ nhiều. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Ăn xong lên giường nằm.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.
Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.
Bởi cô ta làm giáo viên. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.