Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, tôi khuyến khích và khen ngợi. Còn có cách gì chê bai một người có giọng mềm mỏng như vậy nữa? Những học sinh theo lớp giảng của tôi phải thi một bài kỳ dị. Họ đồng thanh nói: "Chúng tôi xin trung thành, ngay thẳng, lạc quan, có sáng kiến, hăng hái hợp tác, mỗi ngày làm đủ 8 giờ".
Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu? Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy. Vậy tôi xin để ông tự ý định đoạt xem cuốn tổng mục nên bỏ đi, hay nên tái bản và chúng tôi sẽ cải cách theo lời khuyên của ông. Có một chi tiết mà tôi cho là vô cùng thương tâm trong đời của ông bà.
Ông bèn họp cả nhóm, rồi xin họ có nguyện vọng gì, cứ nói thẳng ra, không ngại chi hết, rồi ông sẽ hết sức làm cho họ vừa lòng. Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao. "Ông ta chắc là tuyệt nhiên không ngờ tôi trả lời như vậy - ông Detmer kể lại.
Bọn trẻ vội vàng làm theo ý tôi. Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết. Làm được như vậy, thì người trong bốn bể sẽ là bạn của ta.
Bạn đã thách đố người ta. Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi. Người đó, cũng không xa lạ gì với bạn.
Làm rồi, ít lâu sau mới tính tiền, tôi phải trả một giá "cứa cổ". Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi. 2- Một nụ cười không làm nghèo người phát nó nhưng làm giàu người nhận nó.
Vậy bạn được như bây giờ, có gì cho bạn đáng tự phụ? Người khác ra sao, đừng chê người ta. điều kiện là ông bầu phải báo trước cho công chúng hay rằng va vì bị cảm mạo, nên không được tốt giọng như thường ngày. Ông Mahomey vẽ bản đồ án, đưa ông S.
Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình. Xin bạn nhớ lời này của Emerson: "Mỗi người đều có chỗ hơn tôi; cho nên ở gần họ, tôi học họ được". Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35.
Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết. Ông Young chỉ bảo, đề nghị, tuyệt nhiên không truyền lệnh. Nhưng khi chúng ta lầm - mà sự đó thường có lắm, nếu ta thành thật với ta - thì chúng ta phải vui vẻ nhận lỗi liền.
Tôi nhớ có lần đặt làm những tấm màn ren để trang hoàng trong nhà. Chàng liều mượn hai ngàn rưỡi mỹ kim rồi đi về miền Đông. "Đừng gây với ai hết".