Chat Xex

Em nữ sinh lào mới lớn đi làm gái

  • #1
  • #2
  • #3
  • Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Cớ gì mà không dám nói. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.

    Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.

    Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.

    Cậu ấy là người tốt. Rồi đau và chấp nhận đau. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.

    Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.

    Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.

    Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.

    Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.

    Làm thế nào để ngừng viết. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.

    Nhưng họ sống không bình thường. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap