Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.
Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Nhưng đây là một trận bóng. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng.
Chỉ là ta đang viết. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình.
Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.