Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập.
Cậu ấy là người tốt. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Chúng ta có hai cái rỗng. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên.
Ta không thích nổi cáu. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi.
Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.