Uống cạn tách cà phê, James quyết định đến gặp Jones để tham khảo giải pháp. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Ngay từ trước khi đi nhà trẻ, hai đứa bé đã rất hào hứng với những trò nghịch ngợm khiến những người thân trong gia đình và bạn bè phải bối rối để có thể nhận ra đâu là Jones, đâu là James.
Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không? Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.
Thậm chí, anh đã không dành thời gian cho vợ vào ngày sinh nhật của cô ấy. Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Vậy cậu đã làm gì để ổn định trở lại?
James lắng nghe rồi nhắc lại những gì anh đã hiểu và không quên hỏi Jack: "Tôi nói vậy có đúng ý ông không?". Và anh tự hỏi, liệu nghệ thuật ủy thác công việc mà anh đã có dịp học hỏi có thể được áp dụng hai chiều, tức là cả với cấp trên và cấp dưới hay không? Anh sực nhớ đến câu chuyện của Jones và Jennifer, rồi quyết định chấp nhận mạo hiểm. Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không.
Đó là một điều mà anh không thể chấp nhận được vì bản thân anh - cũng giống như Jones - luôn là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của công ty. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ. - James kể ngay trước khi kịp ngồi xuống ghế để mở túi bánh.
- Tớ cũng không hiểu vì sao cô ấy luôn là người giúp tớ nhận ra những khiếm khuyết trong công việc quản lý của mình. - James kể ngay trước khi kịp ngồi xuống ghế để mở túi bánh. James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh.
Các nhân viên đều hiểu đúng ý James và đa số đều nắm bắt tốt yêu cầu công việc. - Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Chồng hồ sơ gần như đã được giải quyết hết. Nhờ vậy, anh có thể trò chuyện với các nhân viên của mình và qua đó hiểu hơn những khó khăn mà họ đang gặp phải.
Thậm chí, anh đã không dành thời gian cho vợ vào ngày sinh nhật của cô ấy. Và những băn khoăn đó càng khiến anh thêm mệt mỏi. Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau.
Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Jones luôn đến công ty sau khi đã dùng xong bữa sáng và lúc nào cũng về nhà đúng giờ để quây quần cùng gia đình bên bữa tối trong căn nhà ấm cúng của mình. Trước nay James vẫn quan niệm giống bố anh rằng nếu muốn mọi việc được như ý thì tốt hơn cả là nên tự mình làm lấy mọi việc.