Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.
Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Cháu thấy bác tội lắm. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Chả phải thở than gì. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.
Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Hai bên dè chừng nhau. Chúng tôi đi thay quần áo. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến.
Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.