Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Ta cõng nàng đi trên sóng. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.
Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.
Về danh tiếng và giá trị. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Bạn chưa làm được gì cho họ. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.
Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.