Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại.
Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Và thế là đời sống lãng phí. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Chia luôn thành hai phe ẩu đả.
Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.
Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Để râu toàn bọn chả ra gì. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Còn một ngày nữa mới tới hạn.