Tại sao phải cải nhau về những tên đó, vì chung quy vẫn là những năng lực huyền bí của vủ trụ điều khiển ta? Đã có lần tôi đem điều này hỏi ông David M. Ông dắt chúng đi chơi, kể chuyện cho chúng nghe, đùa với chúng, và viết bài thơ bất hủ "Giờ của con nít" để tả cảnh thân mật với trẻ.
Nên nhớ rằng những bắp thịt của thân thể mà căng thẳng thì sinh đau lưng, thần kinh mệt mỏi. Bà ta cần được các cháu yêu và săn sóc, cho như vậy là "lòng biết ơn", và nghĩ có quyền được nhận lòng biết ơn của họ. Chỗ sữa này chảy mất hết và các trò có thể thấy nó đang chui ra đường mương; bây giờ các trò có dằn vật và bức tóc cũng không thể nào thu lại được một giọt.
Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây. Ông George Rona đến chỗ hẹn và được nhận vào làm. Tờ Times có đăng một bài nói về một sĩ quan bị trọng thương ở Guadalcannal.
Tôi tự nhủ: "Cứ cho là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên thì đã làm sao? Ta sẽ chết tức tốc, có hay trước gì đâu? Chết cách đó giản dị quá, ờ, còn hơn là chết vì nội ung nhiều. Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn. Ông ngạc nhiên thấy mình rất vui vẻ, còn có óc trào phúng nữa là khác.
Hễ lo lắng thì cặm cụi làm việc đi, để khỏi chết vì thất vọng. Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Một nửa những đau đớn của ta là bởi lòng tự ái bị thưng tổn nhẹ hoặc lòng kiêu căng bị kích thích nhục nhã".
Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi. Nhưng chẳng bao lâu vỏ xe tan tành ra từng mảnh. Lại còn mượn trước tiền của công ty bảo hiểm nữa.
Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà. Ông nói rằng thành công đó do sự tập luyện hai năng lực mà H. Rán tỏ ra là một đạt nhân về vấn đề ấy.
Bác sĩ lo bệnh đã nhập óc, nổi mụt trong óc thì tất chết. Đây là hai trang đó: Mấy ngàn năm sau, loài người vẫn còn đọc và thích đoạn văn bất hủ của Platon tả cái chết đó - đoạn văn ấy là một đoạn đẹp nhất, cảm động nhất trong văn học từ xưa tới nay.
Nhưng tiếc rằng rất ít người áp dụng nó, cho nên ông phải viết cuốn này, để gõ cửa từng nhà - như lời ông nói - khuyên chúng ta đề phòng bệnh ưu uất, làm cho cứ mười người thì có một người bị bệnh thần kinh, cứ hai phút lại có người hoá điên, và giết hại loài người một vạn lần hơn bệnh đậu mùa! Tóm lại, ông chỉ có công nhắc lại những quy tắc rất thông thường và cố "nhồi nó vào óc ta" để ta thi hành thôi. Anh hỏi câu thứ hai: "Sau này tôi có thể nói được không?" Thầy thuốc lại trả lời có. Và bắt tôi mặc quần áo dài, rộng.
Tại trường, tôi không giỡn với các bạn, cả trong giờ thể thao nữa. "Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ. Laurs, giám đốc khám đường và ông cho tôi biết rằng những trọng phạm kia lúc mới vô khám, bao giờ cũng đầy oán hận và sầu thảm.