cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế.
Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Cháu nó đang bị đau cơ.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Không hẳn là sợ mất cho bạn.
Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Bác không thoát được ra đâu.
Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác.
Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Bác không thoát được ra đâu.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.