Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.
Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.
Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.
Xuống nhà, ông nội vừa sang. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Con nghe lời bác nào. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Bạn lại cười một mình. Tôi không có ý định ra đi.
Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.
Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Nhưng chờ đến bao giờ. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Mà lại nghĩ về con người. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.