Cậu ta cũng đã làm rất đúng. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm. Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng.
Tớ biết cậu có khả năng đánh giá con người rất tốt. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào? Anh thầm nghĩ về hiệu quả không gì so sánh được từ những niềm vui và thành quả mà nghệ thuật ủy thác công việc đã mang đến cho anh.
Josh hoàn thành công việc đúng hạn, nhưng James vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra Josh đã vượt quá giới hạn thẩm quyền của mình khi thực hiện những việc mà James đã giao. - Josh không đợi James phải nói ra điều đó. Chiều đến, anh thong thả lái xe về nhà khi trời hãy còn chưa tối hẳn.
Lúc nào trông ông cũng thoải mái và hòa đồng với các nhân viên. Tớ cũng đã xác định cụ thể thời gian hoàn thành công việc cho cậu ấy. Tớ vẫn không thể hiểu được.
Thế nhưng tâm trạng vui vẻ của James chỉ tồn tại cho đến cuộc gặp gỡ với Josh vào ngày thứ tư. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Giờ đây anh không còn băn khoăn nữa mà tập trung suy nghĩ xem mình nên bắt đầu như thế nào và nên thay đổi những gì.
Huống chi nói đến chuyện cả tập thể và từng cá nhân trong bộ phận của tớ vượt thành tích như thời gian qua! Cậu có thể yên tâm rằng giao việc hiệu quả chính là một nghệ thuật đào tạo và phát triển năng lực con người. Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời. Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không?
- Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. Nhân viên của anh cũng thay đổi, họ chuyển từ thái độ vị kỷ cá nhân, trốn tránh công việc sang cởi mở và hòa đồng với tập thể hơn. - Theo tớ biết thì bộ phận của cậu lúc nào cũng hoàn thành tốt công việc.
- Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. Trước mặt James là hồ sơ của dự án mà sếp đã giao cho.
Rồi James lùi ra xa vài bước để đọc lại tất cả những gì anh đã viết lên tấm bảng trắng. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Có lúc anh vẫn muốn tự mình làm lấy mọi công việc hoặc giao hẳn cho ai đó đáng tin cậy và yên tâm đón chờ một kết quả tốt đẹp.
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. - Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?