Giấc mơ cũ rồi mà. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.
Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Họ nỗ lực vì điều đó.
Vật chất? Bạn đâu có. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Nhà văn ngồi lại một mình. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn.
Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Cười vui cho dễ sống.
Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Tôi về, cũng đỡ in ít. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.