Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Mực thước và tự nhiên. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.
Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Chẳng ai thua thiệt cả.
Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.