Tôi lấy làm hổ thẹn đã có những ý nghĩ sai lầm về quý hãng. Ví dụ như định để một giờ đào hầm ra, nửa giờ san phẳng đống tuyết, mộtt giờ chêm đống thùng xăng cho được vững, một giờ đục những ngăn chứa sách trong bức tường hầm đựng thức ăn và hai giờ để thay một cây ngang gẫy trong chiếc xe". Có thể như thế kia, có thể như thế nọ.
Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng. Nhưng rồi những rắc rối cứ kế tiếp nhau xảy ra. Trong thời loạn cũng như thời bình, khéo suy với vụng suy chỉ khác nhau ở chỗ này: Khéo suy là nghĩ kỹ về nhân quả rồi hành động một cách hợp lý, hữu ích; còn vụng suy chỉ làm cho thần kinh ta căng thẳng và suy nhược thôi.
Có ai đập mạnh vào đầu tôi cũng không làm cho tôi choáng váng hơn. Còn nhiều hoạt động khác nữa. Tôi vẫn ngủ kỹ như thường.
Ông giảng: "Phân nửa những nỗi lo lắng của loài người là do người ta cứ gắng tìm một quyết định trước khi thu thập đủ những sự kiện để làm nền tảng cho quyết định đó. Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại. Mới đây, một độc giả, bác sĩ, bảo từ hồi đi học, đọc xong chương đó, thì đổi chữ kí, không kí tên thật nữa mà kí là "Today" (Hôm nay).
Boh Hope cũng đã qua con đường ấy: bảy năm vừa ca vừa hát, mà ông thất bại mãi cho tới khi bắt đầu biết khôn theo tài năng của mình. Mà ý nghĩ đó quả đã nguy hiểm, vì một trong những đứa ấy đã thử "mượn" tiền chủ để rồi bắt khám đường phải nuôi. Nhưng bác sĩ Pratt biết rằng nếu khuyên họ 'trở về và đừng nghĩ đến bệnh nữa" hẳn sẽ chẳng làm cho họ khỏi đau đớn được.
Tôi đáp: "Không hại, má con mình ngủ thêm chút nữa". Bà chỉ có mỗi một mụn con trai, và vì túng thiếu, đau ốm và ghen tuông, bà phải cho người khác nuôi khi nó mới bốn tuổi. Chắc là hoàn cảnh tự nó không thể làm cho ta sung sướng hay đau khổ.
Bạn ngó chung quanh sẽ thấy biết bao nhiêu công việc chưa có đủ người làm. Duyên do? Là tại ông ưu phiền. Người đàn bà lang thang mà Bill Ellis đuổi đi đó ảnh hưởng tới tư tưởng của thế giới hơn hết thảy những người đàn bà khác.
Xin chân thành cám ơn bác Vvn và xin gởi phiên bản mới đến các bạn khoái. Nhưng sau mỗi lần hành động như vậy, tôi thấy tởm cái thằng tôi. Tôi tin chắc nếu cả ngũ quan của tôi mang tật, hoá ra vô dụng nữa thì tôi vẫn có thể sống với tinh thần, vì chúng ta trông bằng tinh thần, sống bằng tinh thần".
Tôi cốt hỏi như vậy để họ khỏi ngó vào bộ áo tồi của tôi mà. Khổng Tử nói: "Một người giận luôn luôn đầy những chất độc" [23]. Dì yêu cả mẹ đẻ lẫn mẹ chồng, nâng niu, phụng dưỡng làm cho hai bà ở nhà con mà tưởng như ở nhà mình.
Housman, giáo sư ở Đại học đường Cambridge, một trong những nhà sư phạm nổi danh nhất thời ông. Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà. Bài học ấy khó thiệt.