Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Mình được khóc cho mình. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Mà lại nghĩ về con người.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Trông cậu buồn cười quá. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.
Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.