Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.
Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Nhiều điểm rất giống tôi.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Chính trị là một cuộc chiến. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.