Nhưng lại muốn súc tích. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Đường thông hè thoáng. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Tôi muốn gặp ông cụ.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Bạn cũng đang ganh đua với họ.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Ta thấy đã đủ ớn rồi.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.