Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Lại còn hăng nữa chứ.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Lăn về đâu? Mình chẳng biết.
Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.