Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
- Ông quả là người biết lo xa. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Xôi em để trong lồng bàn.
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng.