Cho tới khi đó, chiếc tàu đang được xây dựng dưới tay các nhà đóng tàu Hà Lan là Feadship, nhưng Jobs vẫn đang loay hoay với thiết kế. Hai người họ nói chuyện trong phòng họp của Jobs. Tôi nói với ông ấy là đúng, có một khoản tiền thưởng cho mỗi con chip tiết kiệm được, ông ấy chỉ lắc đầu và tặc lưỡi”.
Chữ ký của họ đã được khắc vào bên trong mỗi chiếc máy tính Macintosh. Jobs đi đến kết luận Sculley là kẻ thất bại, thêm vào đó sự mong đợi mối thâm tình với ông của Sculley, cũng như ảo tưởng rằng họ rất giống, nhau càng khiến Jobs khinh miệt thêm. Cả 3 họp trong một cái nhà nhỏ bên cạnh hò bơi nhà Markkula và ký thỏa thuận.
Nó là yếu tố có tác động lớn tới công việc của tôi. Một số người khác thì hiếu chiến hơn. Khi đến lượt Reed, biển tên của cậu ghi là “Reed Powell”.
Woolard nhớ rằng Jobs đã khá thận trọng, nói rằng Amelio không ở vị trí phù hợp. Trong phòng bếp, lúc ấy cuối cùng cũng đã được sửa chữa xong, Jobs đặt ấm đun nước lên bếp để pha trà và họ ngồi với nhau bên chiếc bàn gỗ đối diện lò nướng pizza. “Hai phòng ở giữa giống như phòng dành cho trẻ em, tôi không thích cả hai phòng đó, vì thế tôi ngủ trên một tấm đệm ở phòng khách”.
Họ đặt tên cậu bé là Steven Paul Jobs. Dấu ấn của một công ty sáng tạo không chỉ là việc nó luôn có những ý tưởng mới, mà còn biết cách đuổi theo khi biết mình đang ở phía sau. "Vì vậy, năm mươi bảng mạch chúng tôi bán cho các cửa hàng Byte đủ để trả cho tất cả vật liệu chúng tôi cần để làm một trăm cái bảng.
Nó thật là lố bịch”. ông là một người đã gắn bó với HP, hoặc vì ông nghĩ, và muốn làm việc toàn thời gian của mình ở đó. "Sculley là ông chủ”.
“Thật điên rồ,” Hertzfeld nói. Nhưng chương trình đó trên thực tế chưa có, vì vậy, tôi cần viết nó. Đầu năm 2002, Apple phải đối mặt với một thử thách.
Khi kết thúc công việc với chiến dịch “Tư duy khác biệt”, Jobs đã có những suy nghĩ khác. Mỗi khi Smith cảm thấy bị đả kích hoặc bị đối chấp thì ông thường lạc giọng sang nói bằng giọng miền Tây nam của mình. “Tôi nói về cách chúng tôi làm phim, về triết lý của chúng tôi, về sự thành thực mà chúng tôi đối xử với nhau, và cách chúng tôi nuôi dưỡng tài năng,” ông nhớ lại.
Ông tham gia các lớp học vào buổi tối, vượt qua kỳ kiểm tra cấp chứng chỉ và lao vào thị trường bất động sản. Vì vậy, điều này giải thích vì sao Jobs bị rối lên bởi thực tế rằng những bản nhạc của The Beatles không được bán trên iTunes. Tôi quen ông từ năm 1984, khi ông đến Manhattan để ăn trưa cùng với những biên tập viên của tạp chí Time và nhân tiện giới thiệu luôn chiếc máy Macintosh (Mac) mới của mình.
“Ông ấy có vẻ giống với một nghệ sĩ biểu diễn hơn là một doanh nhân. ông ta được giới thiệu bởi nghệ sĩ Jeff Goldblum. “Thật điên rồ,” Hertzfeld nói.