Số thứ hai bạn cần nghĩ về đó là vị trí của từ trong trang vừa mở. Chiếc mũ trắng tư duy có những nguyên tắc và phương hướng áp dụng. Chương trình để giải quyết một vấn đề khác với chương trình được sử dụng để thiết kế mẫu áo khoác.
Nhưng nếu đem khả năng trực giác của một doanh nhân để yêu cầu anh ta dự đoán kết quả bầu cử thì đó có lẽ không phải là một phương án khả thi. Tiếp theo, bạn lại chọn chiếc mũ khác và cứ như thế. Trong một số bài viết của tôi, tôi cũng đề cập với vai trò của khái niệm người chỉ đạo.
… Anh vừa đưa ra những cách tiếp cận vấn đề theo cách truyền thống. Học phí luôn phải trả rất đắt nhưng ta sẽ không bao giờ phải học lại điều này một lần nữa. Sử dụng chiếc mũ vàng, người tư duy chú trọng tới việc chỉ ra những lợi ích của vấn đề.
Sẽ không có sự chọn lọc theo quan điểm cá nhân cũng như nâng cao hoá sự việc. Khi bạn nhớ được màu mũ bạn sẽ nhớ được những chức năng cửa chúng. Thực chất vấn đề ở đây là lượng tiêu thụ thịt gà tây tăng lên 25%.
Chúng tôi muốn anh đưa ra cảm nhận mà không cần giải thích. Một diễn viên ba lê cần một biên đạo múa để dàn dựng cho những điệu múa của vở kịch mà cô ta tham gia. Nhưng đối thủ của chúng ta cũng có thể hạ giá vé và chúng ta lại mất đi khách hàng và lợi nhuận thu được lại giảm đi như trước.
Nếu đó là một chiếc ghế phức tạp, bạn sẽ lại đưa ra ngay nhận xét rằng người thiết kế chiếc ghế đó thiếu óc thẩm mỹ hoặc là một người kiêu căng. Nói một cách chính xác là chúng ta có thể chỉ cần sử dụng chiếc mũ xanh để tìm kiếm những sự thay thế thêm đó. Hầu như mọi người đều là những người suy nghĩ tích cực đối với một ý tưởng nào đó nếu họ ngay lập tức thấy được một vài điều gì đó có lợi cho bản thân họ.
Sử dụng chiếc mũ vàng, người tư duy chú trọng tới việc chỉ ra những lợi ích của vấn đề. Thật không may là những người phương Tây lại có thói quen hay tranh luận. Đó cũng có thể là đảo Thái Bình Dương.
…John, ý kiến của anh về vấn đề này là gì? Theo anh thì chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào? Tôi muốn biết ý kiến của anh theo quan điểm chiếc mũ vàng. Vấn đề mấu chốt là ở chỗ không ai đến cuộc họp với một ý tưởng - con đường- nung nấu sẵn trong đầu. Chúng ta có thể mô tả chi tiết sự phân loại các khả năng theo thứ tự như sau:
… Hiện nay chỉ có những ý tưởng giúp tiết kiệm tiền thì mới là những ý tưởng đáng quan tâm. Và với cách ứng xử như vậy, chúng ta đã không đánh giá chính xác được vai trò của những sự kiện và số liệu. Ông đưa ra kết luận dựa trên trắc nghiệm: trói một người vào đường hầm, và nhờ ngọn đuốc rọi từ ngoài vào, cái mà anh ta nhìn thấy duy nhất chính là cái bóng của mình phản chiếu ở cuối đường hầm.
Điều này là nền tảng cho bất kỳ sự tiến triển nào, chứ không phải dành riêng cho sự sửa lỗi hay giải quyết vấn đề. Chúng ta cần nhận thức được những nguy hiểm có thể xảy đến để đề phòng. Trọng tâm mới đó có thể là trở thành nhiệm vụ của kỳ họp tiếp theo.