Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Như bình mình chẳng hạn. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Hình như mắt tôi rơm rớm. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.
Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Và ta bị ức chế liên tục.
Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Lại về nhà bác ôn thi. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.