"Thật là một thứ bụi bặm nhớp nháp, khó chịu!" - mọi người càu nhàu. Nott nghĩ rằng có lẽ thần Gnome đang nói dối. Giờ hãy nói cho ta biết Cây Bốn Lá thần kỳ mọc ở đâu?
May mắn sẽ héo tàn khi chúng đến với những người chỉ biết chờ đợi mà không làm gì cả. Rồi chàng quay lại và kiên nhẫn dùng kiếm và tay tạo nên một rãnh sâu giữa hai đường kiếm, chàng đào tới đâu, dòng nước len lỏi ùa theo đến đó, và làm đất mềm hơn. May mắn sẽ luôn đến khi ta biết giữ vững niềm tin vào mục tiêu, sứ mạng và mục đích của mình.
Thế là cha tôi được thừa hưởng toàn bộ gia tài của ông chú để lại. Thế là cha tôi được thừa hưởng toàn bộ gia tài của ông chú để lại. Nhận ra rằng Sid đã không rơi vào bẫy của mình, như con chó cụt đuôi, mụ liền quay lưng nhảy lên cây chổi thần với con cú đậu yên trên vai bay mất hút vào màn đêm để lại một câu nói hăm dọa yếu ớt vọng lại.
- Thế thì trong trường hợp này - chàng mừng rỡ đề nghị - tôi có thể giúp bà và bà có thể giúp tôi. Các hiệp sĩ nhìn nhau. Giấc mơ làm chàng vui sướng biết bao!
Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên một vài mét đất nhỏ. Anh lúc nào cũng muốn mọi chuyện dễ dàng thuận lợi. - Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông lại cho lát nền khu gạch?
Nott - hiệp sĩ áo đen, một trong hai người còn lại lên tiếng: Vì thế nếu cứ tiếp tục đi tìm nó thì hẳn sẽ là một điều vô ích. Nhưng cuối cùng khi tôi đã có thể thực hiện được ý tưởng này thì lại không còn đủ tiền nữa.
Nó sẽ không bao giờ mọc trong khu rừng này. Nott nghĩ rằng có lẽ thần Gnome đang nói dối. Trong khi đó vào buổi sáng thứ ba, Sid - hiệp sĩ áo trắng - cũng có cùng suy nghĩ như Nott.
Cảm thấy khát, Nott bèn đi theo âm thanh của nước. Ông không biết phải nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này. Độc giả khắp mọi nơi đã chú tâm thưởng thức, chuyền tay cho bè bạn và mỗi người đều mua nhiều bản để tặng cho gia đình, người thân, đồng nghiệp như những món quà đặc biệt của sự may mắn.
Hãy nói cho ta nó sẽ mọc ở đâu. Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình. - Còn anh có phải là Jim không? - Max nhìn thật lâu và hỏi với giọng ngạc nhiên không xiết.
- Xin ngài đừng tức giận! Có phải là ngài nói rằng chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này phải không ạ? Đó là một buổi chiều mùa xuân đẹp trời tại công viên trung tâm. Giọng cười của bà vừa chói tai vừa sâu thẳm và vang xa tới hàng vạn dặm.