Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Cớ gì mà không dám nói. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Con nó thì sinh ra trong đó. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.
Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Hai khoang thiện, ác. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.