Nên có thiện cảm với họ, giúp họ nếu có thể được. Mà có biết bao nhiêu lý lẽ để dụ bạn được: nào là ích lợi của thể thao giữa trời, thân hình khỏe mạnh, cân đối, vui vẻ. Đáng lẽ cho tôi nói có 10 phút như lần trước thôi, thì ông giữ tôi lại tới một giờ mà chúng tôi nói vẫn chưa hết chuyện.
Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành công". Những nhà ảo thuật khác ở trên sân khấu ngó xuống trừng trừng, như có vẻ nói: "Tụi này toàn đồ mắt thịt. Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi.
Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso. "A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!". Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì.
Và tôi tin chắc rằng có gặp kẻ gian lận đi nữa thì mình cứ coi họ như một người ngay thẳng, thành thật, họ sẽ ngượng, không gian lận nữa". "Tôi đã để ông cầm đầu đạo binh Potomac. Vậy chúng ta hãy tuân lời Thánh kinh: "Muốn nhận của người ta cái gì thì cho người ta cái đó".
Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Đã trên một năm, các nước ở châu u chém giết lẫn nhau ghê gớm chưa từng thấy trong lịch sử. - Thưa bà, nên lắm chứ.
Đánh bài "Bridge"? Không! Không, không, không. Tôi muốn vượt lên trên bọn đó. Ông Adolph Seltz, ở Philadelphie, trông nom việc bán xe trong một hãng xe hơi lớn, có một nhóm người giúp việc vừa bất tài, vừa vô quy củ.
Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi. Đó là một quan niệm mới về về nhân sinh, một triết lý mới. Vụ đó lằng nhằng như vậy và viên xếp phòng kế toán tính kiện khách hàng thì may sao, chuyện tới tai ông chủ.
Nếu người chồng nào cũng đỗi đãi với vợ cách đó thì đâu có nhiều vụ ly dị như vậy? Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?. Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và công bằng lắm.
Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Lincoln xấu hổ lắm, làm thinh ngồi trơ trên ghế trong khi bà chủ trọ đem chiếc khăn mặt ước lại chùi má và quần áo ông. Và cứ mỗi ngày mỗi tiến như vậy.
Nếu ngài có một vài cô em, chắc hẳn cũng không muốn cho các cô đọc những bài quảng cáo đó. Tại sao ta thương loài chó? Tại chúng tung tăng, vui mừng đón rước ta, làm cho ta vui lòng khi thấy chúng. Nhưng Carnegie nhớ ngay bài học con thỏ.