Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Chắc mẹ không đi được một mình. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
Hắn biết vì hắn đã từng. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.
Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.
có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Trinh sát phán đoán: Người quen.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.