Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Đời bao nhiêu cảnh để đời. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia.
Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.
Một số người trong số họ cũng biết. Tôi để vài ngày trôi đi. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.
Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình.
Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Làm gì có lí do gì mà khóc. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn.
À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Này, mày bê cái kia cho chú. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.