Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Phải hết sức giữ gìn. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Khán giả sôi động phết.
Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Có bon chen bẩn, ác.
Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Sao lại xé sách hở con.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Và chưa thấy phải thay đổi. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.