Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Khi mà tôi lạc loài.
Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Tôi muốn thi xong được để yên. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.