Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Bác đã ra tay thì bật dậy nào.
Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Tôi không đuổi nó nữa.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Giọng trầm thường xuất hiện.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Tốt hơn là nên nhập vai.
Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Trẻ con hay người lớn.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.