Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Tôi kém nhất khoản này. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.
Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.
Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Nhưng mà này không được bi quan. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Được nói chuyện, được trao đổi. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Như một con rết hoặc như một con rắn. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên.
Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.