Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Cả món tinh thần cũng thế. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Em gọi mãi không dậy.
Nó muốn khám phá tôi. Là thích cái gì thì làm cái đấy. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.